langhuehd 125x50

 

Thương Hiệu

Câu chuyện bên đống lửa tàn

 

 

Bên Mỹ có một làng trồng nho truyền thống từ lâu đời, mỗi dòng họ hay mỗi gia đình đều có những bí quyết làm rượu nho khác nhau, và đều cho ra những loại rượu ngon nhất.

 

Đã lâu, người ta không còn nhớ từ khi nào, Hội đồng làng quyết định cho ra một thương hiệu chung, bằng cách xây dựng 10 kho bồn chứa rượu, hàng năm mỗi gia đình tự sản xuất rượu của mình và đem đổ chung vào một kho bồn. Chờ mười năm sau, bồn rượu mới được khui ra trong một ngày hội làng, toàn dân làng vui chơi ca hát trong Lễ hội thử rượu và đóng nhãn rượu nho của làng.

 

Được pha trộn từ những loại rượu ngon nhất, nên thương hiệu Rượu nho của làng mau chóng trở thành nổi tiếng và dẫn đầu thế giới. Hàng năm, các hãng rượu lớn đều cử đại diện đến dự Lễ hội thử rượu của làng và tham gia “đấu giá” cố dành khối lượng càng lớn càng tốt cho hãng mình.

 

Vào một năm cả làng mất mùa nho, giá rượu tăng… Có một gia đình sinh lòng tham, giữ lại số rượu của mình đế bán giá cao, thay vào đó đem đổ “nước lã” vào kho bồn chứa rượu của làng. Gia đình đó nghĩ rằng: với hàng triệu lít rượu của làng, chỉ có vài trăm lít nước của mình sẽ không ảnh hưởng đến phẩm chất của rượu, nhất là nó được ủ giữ thêm 10 năm.

 

Các năm kế tiếp, rượu nho của làng không có vấn đề… nhưng sau 10 năm, bồn rượu của năm mất mùa được khui ra trong Lễ hội, trước sự chứng kiến của các hãng Truyền thông, các nhà sản xuất rượu lớn trên thế giới và toàn thể dân làng. Nhưng thay vì những ly rượu thơm nồng óng ánh sắc hồng, thì lại toàn là nước lạnh không hương sắc, không mùi vị…

 

Thì ra, không riêng gì gia đình kia đem nộp nước thay rượu, mà tất cả các gia đình khác trong làng cũng nghĩ như gia đình kia và cũng thay rượu bằng nước.

 

Toàn thể dân làng xấu hổ trước sự thất vọng và giận dữ của các đại biểu, quan khách và các cơ quan truyền thông. Từ đó, rượu nho của làng không còn là thương hiệu nổi tiếng, mà trở thành danh hiệu của gian dối và tủi nhục. Ngay cả những loại rượu của các gia đình trong làng sản xuất cũng không một ai chịu phân phối.

 

Ngôi làng ấy nay đã đổi tên, bỏ nghề trồng nho ủ rượu truyền thống do cha ông để lại từ hơn trăm năm. Nhều người đã bỏ làng đi nơi khác, không muốn nhắc đến tên làng và không bao giờ trở về làng xưa.

 

Thưa các Trưởng và ace HĐS

 

Tất cả các Trưởng và các đơn vị mà tôi có dịp gặp gỡ tiếp xúc trong những năm qua, đã cho tôi một ấn tượng tốt, tuy có khác biệt nhưng đều nhắm tới một đích chung: Hướng đạo cho Trẻ em.

 

Nhưng để tạo lên một “Thương hiệu” chung, chúng ta cần góp phần tốt nhất của mình bằng tinh thần HĐ với tất cả chân tình, trái tim, khối óc và bàn tay… chứ không bằng nước lã.

 

Nếu chúng ta không tạo nên được một thương hiệu lớn, thì tất cả những thương hiệu nhỏ sẽ mai một và tàn lụi trước sự “cạnh tranh khốc liệt” của các thương hiệu khác (cả tốt lẫn xấu).

 

Là HĐ chúng ta có thể chơi Sai chứ không chơi Xấu: Sai có thể Sửa, chứ Xấu thì chí có thể Xoá bỏ. Điều này có “hiệu lực” cho tất cả những ai tự nhận là HĐ (kể cả các vị tiền bối).

 

TABTT

Cáo lãng tử